Bài luận cá nhân về "đam mê" và "nỗi sợ" xuất sắc dành học bổng

        Đây là bài viết của 1 cô học trò của thầy đến từ 1 huyện nghèo ở khu vực Thanh Nghệ Tĩnh. Hồ sơ cô bé hầu như không có gì cả: em không có những con điểm hoành tráng như IELTS hay SAT cao ngút, hay chăng điểm GPA gần như tuyệt đối. Trường của em cũng là 1 trường huyện, không nằm trên bản đồ trường chuyên, trường trọng điểm. Thế nhưng em có 2 tài sản rất đáng quý: (a) em có những đam mê hoài bão vô cùng mãnh liệt, và (b) em dám đối mặt vỡi những nỗi sợ để nắm lấy những cơ hội nhỏ nhoi nhất. Cùng Thầy MAX tìm hiểu nhé!

>>> Tham khảo thêm: 
Du Học Đã Thay Đổi Mình Ra Sao | Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Chia Sẻ Về "Mơ" Của Cậu Bạn Trúng Tuyển Vinuniversity Với Học Bổng 100% 
Câu Chuyện Từ Zero-To-Hero Của Sylvester Stallone

        Năm nay, em đỗ vào 1 Đại học quốc tế lừng danh ở VN với mức học bổng/ hỗ trợ tài chính trên 90%.  

        Và đây là bài essay đầy cảm xúc của em. Bài viết về 1 nỗi sợ của 1 em nữ sinh miền quê, bài viết về những giấc mơ, và về những trăn trở của tuổi 18. Thầy đã xin phép em để share lại cho mọi người cùng đọc - vì thầy biết "bài luận văn cá nhân" luôn là một trong những chông gai lớn nhất khi các bạn HS ứng tuyển vào ĐH quốc tế.

two person standing on gray tile paving

"We all have fears. FEAR has two meanings: Forget Everything And Run or Face Everything And Rise. I choose the latter meaning. I have numerous fears but the biggest one I’m facing is, counter-intuitively, living in the countryside.

And the biggest fear of a rural girl like me is living in a rural area? Does it seem that I’m trying to escape from reality, my family and complaining about my life? No, it doesn’t. I’m fearful of my potential being minimized when living in this type of community. Although many people are satisfied with their lives in the countryside, I found myself personally afraid of spending the rest of my life here.

This fear has been an obsession with me since I was little and I’ve yearned to write about it for ages. When I was about five, I started to wonder why the world that I saw on TV was totally different from our daily scenes, why there didn’t exist libraries, parks and kindergartens with many young children who I can make friends with. I asked my mom and she told me that we were living in a remote and mountainous region, then I thought: “How unlucky am I to live in a place constraining my educational development!” One day, I was ridiculed by my cousins for knowing nothing about trends, latest books, games or even the technological devices: computer and mobile phone. Why? Because unlike me, they are exposed to advancement in science and technology, recreational and educational centers, stimuli for creativity, pioneer spirit and extensive knowledge. I still remember the first time I went to my aunt’s house in the city center, I had cried for a week when I had to come back home.

The more I grow up, the bigger my fear is. Only when I went to primary school did I realize I had flair for drawing and asked my mom to join an arts class but there was no course, no qualified teacher here and I couldn’t get access to the Internet to study arts online. The features of schools here tend to stereotype me as a traditionalist and I would be only a gifted student if I got good marks at school regardless of my talents. I got depressed as I had no tools to improve my soft skills. When I joined a swimming competition, there’s no pool for me to practice and the competition took place in a dirty pond.

When I’m in high school, the fear of settling here in the future is on my mind all day. The only way to reduce the fear is sticking my eyes to books and computer screens to explore the outside world. I wanted to take an IELTS course and persuaded my parents to allow me to go to the city by bus to learn English on Sundays. Only when I went to Hanoi for the first time did my perspectives change. On seeing the extensiveness of knowledge of other candidates, I told myself: “My previous efforts are too little, I’m just a big fish in a small pond”.

It’s hard for me to overcome this fear which makes me have an inferiority complex. In a few months, I can go to university in the city, broaden my mind and prove my parents and relatives wrong when they dismiss my dream of going to Fulbright as unfeasible and advise me to follow the traditional path of entering a public university to major in one field and soon get married. HOWEVER, I’m trying my best to be a big fish in the sea. That’s how I overcame this fear."



Bài viết xuất sắc này đã đưa em nữ sinh này đến suất học trị giá hơn 2 tỉ đồng VND. Bạn có ước mơ? Bạn có nỗi sợ? Vậy bạn có dám biến nỗi sợ thành nguồn động lực để chinh phục ước mơ đó không? Bạn đã ấp ủ một giấc mơ du học cháy bỏng và đừng để những nỗi sợ vô hình cản bước bạn trên hành trình chinh phục giấc mơ.

>>> Tìm hiểu thêm: 
Phân biệt 9 dạng đề Supplemental essays
Mô hình PCCC và 4 mẹo khi viết bài luận cá nhân

Chia sẻ

4 Kỹ năng học tập cần có để thành công khi du học